Liệu tôi có được gặp em, Hà Giang ngày ngập nắng

21:08 28/08/2020


    Liệu tôi có được gặp em, Hà Giang ngày ngập nắng

    Ký ức Hà Giang trong tôi là những ngày mưa phủ trắng trời. Là tiếng cười trong những lần lội mưa của hai đứa con gái cam đảm. Là khi ngước lên nhìn Dinh họ Vương, để mưa rơi xuống mặt, xuống cổ. Nhưng mỗi lần nhớ đến Hà Giang, tôi lại ước, mình có thể đến mảnh đất này vào một ngày ngập nắng.

    Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại gắn với mưa mật thiết đến như thế. Vì bản thân đã quá quen với những chuyến đi khi mưa phủ trắng trời, tôi không còn cảm thấy xa lạ hay cáu bẩn với mỗi lúc đường đang ướt nhẹp, không khí ẩm phát hờn và mình thì quá đỗi lôi thôi.

    Hà Giang, những con đường quanh co dẫn vào bản làng nhỏ - Ảnh: Cao Anh Tuấn

    Hà Giang bình yên ngày nắng - Ảnh: Cao Anh Tuấn

    Chuyến đi đã bắt đầu như thế. Bắt đầu từ khi tôi bước ra khỏi nhà, bước lên xe và đặt chân tới Hà Giang. Mưa tuôn hối hả, tới tấp như chưa từng được xả xuống. ‘Trời đất quá mừng rỡ khi chúng mình can đảm chinh phục Hà Giang’ – chúng tôi tự nhủ với nhau như thế để không ai nản chí. Từng đứa một mặc trên mình những chiếc áo mưa lớn, cứ thế băng qua những con đèo, những ngọn núi, băng qua những đám mây mù sương. Để rồi, có những tiếng cười trong đám mưa ấy cứ ồ lên, vui vẻ, tựa như chẳng vướng bận gì, kể cả khi mình đang bị ướt và ho sù sụ.

    Nhưng cảm giác ấy không kéo dài quá lâu. Hà Giang không êm đềm như chúng tôi tưởng. Những cung đường quanh co, gập ghềnh đá sỏi nhiều lần khiến mấy đứa sợ đến thót tim. Có những đoạn, sợ đến nỗi, tôi chẳng dám nhìn đường, chỉ biết ngước lên trời cầu nguyện cho người bạn đồng hành thêm vững vàng tay lái.

    Tôi chẳng dám lên tiếng, thi thoảng lại kêu ‘Cố lên’, vừa để thúc bạn, vừa để trấn an mình. Nhưng thật ra trong lòng đang ngổn ngang những nỗi sợ. Sợ ma, sợ cả trời tối, sợ cả núi rừng hùng vĩ ở Hà Giang.

    Đường đèo Hà Giang - Ảnh: PYS Travel

    Nhiều khi, tôi chỉ muốn thét lên và quay trở lại thời gian, mình sẽ ở lại yên phận làm một đứa con gái ngoan đạo trong chăn ấm. Nhưng đường đã đi rồi, xe cũng đã chạy, nên khi đã bắt đầu thì không muốn việc dừng lại ở đâu đó nữa. Cũng như những việc, dù biết khó, khó có thể đạt tới, nhưng khi bắt tay vào làm thì hơn rất nhiều khi ta chẳng bắt tay vào việc gì. Và chúng tôi đã về tới Hà Giang trong một niềm vừa tự hào, vừa muốn phục mình, vừa muốn nhảy cẫng lên nhưng vì mỏi người quá mà chỉ biết dưng dưng khi nhìn thấy cột mốc Hà Giang 0km.

    Nét hoài cổ tại Dinh họ Vương - Ảnh: PYS Travel

    Ngày chúng tôi đến Dinh nhà họ Vương, trời vẫn mưa như trút nước. Trong khung cảnh cổ điển, với kiến trúc kết hợp giữa kiến trúc Pháp, Trung, Tộc, tôi đứng lặng yên, nhìn lên trời cao. Mưa bay bay trên mái, nhẹ nhẹ thả trôi xuống. Mưa không lớn, nhưng chẳng nhỏ, đủ để ta cảm nhận được mưa rơi êm đềm trong khung cảnh đó như thế nào. Mưa bám trên chiếc kính của tôi, khiến khung cảnh lại càng thêm ảo diệu.

    Có những đoạn mây mù dẫn dẫn lối không còn nhìn thấy nhiều đường, tựa như con đường ấy dẫn mình lên trời vậy. Tựa hồ như chốn tiên cảnh bồng lai trong phim Tây du ký ấy.

    Nhưng cũng có những lúc, mây quang như vén lên một bức tranh hùng vĩ sau mưa. Có lúc lại có một mảng trời xanh trong đến lạ. Cái cảm giác nhìn thấy một mảng trời xanh nho nhỏ giữa không gian rộng lớn của đất trời đang âm u của Hà Giang thật sự tuyệt lắm.

     Giang trong tôi là những phiên chợ của người H'Mong - Ảnh: PYS Travel

    Những nếp sinh hoạt đời thường của con người vùng cao - Ảnh: Cao Anh Tuấn

    Chưa dừng lại ở đó, tôi còn được nghe về cuộc chiến tranh biên giới Việt – Trung của những người bạn dễ mến ở homestay. Cảm giác tuyệt lắm, không xô bồ, bon chen hay ồn ào, náo nhiệt, tựa như cuộc đời này là một dòng suối nhỏ, êm đềm trôi. Thích đến nỗi tôi chẳng muốn về nữa.

    Một trải nghiệm nữa khiến chúng tôi không thể quên, là khi tham gia phiên chợ của người dân tộc Mông. Họ uống rượu bằng cốc trà đá dưới xuôi. Uống xong bèn ngủ lăn quay ở quán, người vợ có biết cũng không được lôi về nhà. Lối sống của họ kỳ lạ như thế đấy.

    Chúng tôi còn được dẫn đến cột mốc Việt – Trung, nhìn cách họ vượt bên, để nhìn thấy bên Tàu, họ đã xây những ngôi nhà hiện đại sát vách biên giới như thế nào, để biết rằng khi bên Tàu đang nắng, bên mình vẫn đang mưa.

    Đó chỉ là những mảnh ghép lộn xộn trong suốt hành trình của tôi. Có gì đó thôi thúc tôi viết ra, bởi chuyến đi này ‘đã’ lắm, đến mức tôi cứ luyến lưu, vấn vương mãi về miền đất ấy, về những kỷ niệm, và con người nơi phương trời xa xôi ấy.

    Dù thế nào, tôi cũng muốn quay lại Hà Giang vào một ngày nắng đẹp. Khi đủ nhớ, đủ thương, tôi sẽ tiến bước, có thể là độc hành, bên bạn đồng hành hoặc với người thương. Khi đó, với những con người khác, cảm xúc khác, tôi sẽ yêu Hà Giang theo một cách trưởng thành hơn, nhưng chắc chắn, những mộng mơ vẫn còn.

    Khám phá vẻ đẹp hùng vĩ của Hà Giang cùng PYS Travel

    Tour du lịch Hà Giang từ Hà Nội (3 ngày 2 đêm)

    Tour du lịch Hà Giang từ TP.HCM (4 ngày 3 đêm)

    Các tin liên quan
      Điều khoản và phản hồi về việc sử dụng hình ảnh trên website này vui lòng xem tại đây

      Đăng Ký Nhận Ưu Đãi

      Mỗi ngày chúng tôi đều gửi đến khách hàng của mình những tin tức thú vị, những ưu đãi hấp dẫn